Điểm Danh Vọng : 15 Số bài viết : 16 Tiền MTS : 144 Được thanks : 6 Tuổi : 28 Đang sống tại : mỹ
Tiêu đề: thơ tố hữu Tue Jan 26, 2010 10:55 pm
Xin tạm biệt đời yêu quý nhất Còn mấy vần thơ một nắm tro Thơ gửi bạn đường, tro gửi đất Sống là cho và chết cũng là cho.
Tôi viết bài thơ xuân Nghìn chín trăm sáu mốt Cành táo đầu hè rung rinh quả ngọt Nắng soi sương giọt long lanh... Rét nhiều nên ấm nắng hanh Đắng cay lắm mới ngọt lành đó chăng? Giã từ năm cũ bâng khuâng Đã nghe xuân mới lâng lâng lạ thường!
* **
Chào xuân đẹp! Có gì vui đấy Hỡi em yêu? Mà má em đỏ dậy Như buổi đầu hò hẹn, say mê Anh nắm tay em, sôi nổi, vụng về Mà nói vậy: "Trái tim anh đó Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ: Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều Phần cho thơ, và phần để em yêu..." Em xấu hổ: "Thế cũng nhiều anh nhỉ!" Rồi hai đứa hôn nhau, hai người đồng chí Dắt nhau đi, cho đến sáng mai nay Anh đón em về, xuân cũng đến trong tay!
* **
Ôi tiếng hót vui say con chim chiền chiện Trên đồng lúa chiêm xuân chao mình bay liệng Xuân ơi xuân, vui tới mông mênh Biển vui dâng sóng trắng đầu ghềnh
Thơ đã hát, mát trong lời chúc: Đường lên hạnh phúc rộng thênh thênh Tam Đảo, Ba Vì vui núi xuân xanh...
Chào 61! Đỉnh cao muôn trượng Ta đứng đây, mắt nhìn bốn hướng Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau Trông Bắc trông Nam, trông cả địa cầu!
Trải qua một cuộc bể dâu Câu thơ còn đọng nỗi đau nhân tình Nổi chìm kiếp sống lênh đênh Tố Như ơi, lệ chảy quanh thân Kiều! Nghe hồn Nguyễn Trãi phiêu diêu Tiếng gươm khua, tiếng thơ kêu xé lòng...
Ôi tiếng của cha ông thuở trước Xin hát mừng non nước hôm nay: Một vùng trời đất trong tay Dẫu chưa toàn vẹn, cũng bay cờ hồng! Việt Nam, dân tộc anh hùng Tay không mà đã thành công nên người!
Có gì đẹp trên đời hơn thế Người yêu người sống để yêu nhau Đảng cho ta trái tim giàu Thẳng lưng mà bước, ngẩng đầu mà bay!
* **
Đời vui đó, hôm nay mở cửa Như dãy hàng bách hóa của ta Hỡi những người yêu, hãy ghé mua hoa Và đến đó, sắm ít quà lễ cưới: Lụa Nam Định đẹp tươi mát rượi Lược Hàng Đào chải mái tóc xanh!
Ta còn nghèo, phố chật nhà gianh Nhưng cũng đủ vài tranh treo Tết... Đời vui đó, tiếng ca Đoàn kết Ta nắm tay nhau xây lại đời ta
Ruộng lúa, đồng khoai, nương sắn, vườn cà Chuồng lợn, bầy gà, đàn rau, ao cá Dọn tí phân rơi, nhặt từng ngọn lá Mỗi hòn than, mẩu sắn, cân ngô Ta nâng niu gom góp dựng cơ đồ!
* **
Ồ thích thật, bài thơ miền Bắc Rất tự do nên tươi nhạc, tươi vần Cả không gian như xích lại gần Thời gian cũng quên tuần quên tháng.
Đời trẻ lại. Tất cả đều cách mạng! Rũ sạch cô đơn, riêng lẻ, bần cùng Quê hương ta rộn rã cuộc vui chung Người hợp tác nên lúa dày thêm đó.
Đường nở ngực. Những hàng dương liễu nhỏ Đã lên xanh như tóc tuổi mười lăm Xuân ơi Xuân, em mới đến dăm năm Mà cuộc sống đã tưng bừng ngày hội
Như hôm nay, giữa công trường đỏ bụi Những đoàn xe vận tải nối nhau đi Hồng Quảng, Lào Cai, Thái Nguyên, Việt Trì Tên đất nước reo vui bao tiếng gọi...
* **
Nào đi tới! Bác Hồ ta nói Phút giao thừa, tiếng hát đêm xuân Kế hoạch năm năm. Mời những đoàn quân Mời những bàn chân, tiến lên phía trước. Tất cả dưới cờ, hát lên và bước!
Đi ta đi! Khai phá rừng hoang Hỏi núi non cao, đâu sắt đâu vàng ? Hỏi biển khơi xa, đâu luồng cá chạy ? Sông Đà, sông Lô, sông Hồng, sông Chảy Hỏi đâu thác nhảy, cho điện quay chiều ?
Hỡi những người trai, những cô gái yêu Trên những đèo mây, những tầng núi đá Hai bàn tay ta hãy làm tất cả! Xuân đã đến rồi. Hối hả tương lai Khói những nhà máy mới ban mai...
* **
Tôi viết cho ai bài thơ 61 ? Đêm đã khuya rồi, rét về tê buốt Hà Nội rì rầm... Còi thổi ngoài ga Một chuyến tàu chuyển bánh đi xa Tiếng xình xịch, chạy dọc đường Nam Bộ...
Ôi đâu phải con tàu! Trái tim ta đó Tiếng đập thình thình, muốn vỡ làm đôi! Ta biết em rất khỏe, tim ơi Không khóc đấy. Nhưng sao mà nóng bỏng Như lửa cháy trong lòng ta gió lộng ?
Mấy hôm nay, như đứa nhớ nhà Ta vẩn vơ hoài, rạo rực, vào ra Nghe tiếng mõ và nghe tiếng súng Miền Nam dậy, hò reo náo động! Ba con tôi đã ngủ lâu rồi Còn bao nhiêu chưa được ngủ trong nôi Miền Bắc thiên đường của các con tôi!
Gà gáy sáng. Thơ ơi, mang cánh lửa Hãy bay đi! Con chim kêu trước cửa Thêm một ngày xuân đến. Bình minh Cành táo đầu hè quả ngọt rung rinh Như hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏ Treo trước mắt của loài người ta đó: Hòa bình Ấm no Cho Con người Sung sướng Tự do!
Cánh chim không mỏi
Chiều nay gió lặng, nắng hanh Mây hồng trắng nõn, trời xanh, Bác về Sông hồng nắng rực bờ đê Nắng thơm rơm mới, đồng quê gặt mùa
Bác đi, muôn dặm đường xa Hôm nay tuyết lạnh, nay vừa nắng lên Bác về, tóc có bạc thêm? Năm canh, bốn biển, có đêm nghĩ nhiều?
Hỡi Người, tim những thương yêu Cánh chim không mỏi sơm chiều vẫn bay Chim kêu tung cánh chim bay Ba mươi sáu triệu chim bầy gọi nhau
Chim kêu ríu rít trên đầu Mùa cam đương ngọt địa cầu của ta Giá sương đương hẹn mùa hoa Nắng xuân từ Mạc-tư-khoa đã về.
Sông hồng nắng rực bờ đê Nắng thơm rơm mới, đồng quê gặt mùa Hoa ơi, con gái của cha Cha nâng con nhé, làm hoa mừng Người.
Bác về, vui đó, con ơi! Bác hôn các cháu, bác cười với dân Ngày vui vui những hai lần: Bác về, mang cả mùa xuân lại nhà.
Bác ơi
Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa... Chiều nay con chạy về thǎm Bác Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!
Con lại lần theo lối sỏi quen Đến bên thang gác, đứng nhìn lên Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa? Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!
Bác đã đi rồi sao, Bác ơi! Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội Rước Bác vào thǎm, thấy Bác cười!
Trái bưởi kia vàng ngọt với ai Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài! Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm Quanh mặt hồ in mây trắng bay...
Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi Nǎm canh bớt nặng nỗi thương đời Bác ơi, tim Bác mênh mông thế Ôm cả non sông, mọi kiếp người.
Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau Nỗi đau dân nước, nỗi nǎm châu Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ Cho hôm nay và cho mai sau...
Bác sống như trời đất của ta Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa Tự do cho mỗi đời nô lệ Sữa để em thơ, lụa tặng già
Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha Bác nghe từng bước trên tiền tuyến Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa. Bác vui như ánh buổi bình minh Vui mỗi mầm non, trái chín cành Vui tiếng ca chung hòa bốn biển Nâng niu tất cả chỉ quên mình.
Bác để tình thương cho chúng con Một đời thanh bạch, chẳng vàng son Mong manh áo vải hồn muôn trượng Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.
Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu? Ra đi, Bác dặn: "Còn non nước..." Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều
Bác đã lên đường theo tổ tiên Mác - Lênin, thế giới Người hiền A'nh hào quang đỏ thêm sông núi Dắt chúng con cùng nhau tiến lên!
Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn Xin nguyện cùng Người vươn tới trời xa Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn
Ý XUÂN
Xuân bước nhẹ trên nhành non lá mới Bạn đời ơi, vui chút với trời hồng! Hết lạnh rồi, gió bắc với mưa đông Đây nắng tới với chim ca lanh lảnh
Thì vui chút cho hồn thêm nhựa mạnh Gân thêm săn và máu hận thêm nồng! Đời lạt mùi và đau đớn bất công Là để việc cho đời xuân sức khoẻ
Kiêu hãnh chút, bạn đời ơi, tuổi trẻ Say tương lai là tuổi của anh hùng! Đứng lên đi, xây dựng cuộc đời chung Nắm tay sắt quyết đồng tâm lật đổ
Cả chế độ hung tàn gây thống khổ Và tị hiềm, và gian dối điêu vong! Đứng lên đi, hỡi tuổi trẻ xung phong Sóng cách mạng đang gầm rung thế giới!
Xuân bước nhẹ trên nhành non lá mới Bạn đời ơi, vui lắm, cả trời hồng!
ĐỜI THƠ (Tặng Lung)
Một đêm nữa, rồi thôi ra ngục tối Mà lòng anh sao vẫn nặng trăm chiều Ngoài song giăng, trăng sáng biết bao nhiêu Mà anh thấy trời đen như vực thẳm!
Mừng lo đó, cuốn trăm vòng rối rắm Hết tù nhưng đời vẫn lắm xiềng gông! Ừ mai đây, chân lại sẽ thong dong Thân rảnh nhẹ không vướng còng xích nữa
Anh lại sẽ trở về đeo kiếp thợ Sống hôm nay chẳng biết có ngày mai Hai bàn tay, ấy đó cả gia tài! Anh lại sẽ lần hồi đi bán dạo
Bao tuỷ máu, mua ngày hai bữa gạo Với quanh năm, đôi bộ áo quần xanh. Thế rồi sao, còn vợ với con anh ? Trong mí mắt, cảnh gia đình hiện tới
Anh lại thấy ổ nhà tranh rách rưới Ngoài ngoại ô, rác bẩn như chuồng heo Nằm soi lưng lở lói dưới ao bèo. Đây là góc buồng xưa trong bóng tối
Có tiếng khóc nghe sao buồn nhức nhối Một đứa con ghẻ mụn bám đen ruồi Đang chao mình tấp tểnh đẩy tao nôi Để ru ngủ một thằng em quặn đói.
Mẹ chúng nó còn lang thang bước mỏi Ngoài đường xa phố sáng bán chè rao Đó con anh và đó vợ năm nào Xưa đã khổ mà nay càng thêm khổ!
Chừ anh lại để nơi đau đớn cũ Hết tù nhưng rồi biết tính sao đây ?
Cứ đeo theo mà chắp nối dòng ngày Chỉ trôi tới một vũng lầy biết trước Rồi sẽ chết, ôi vô duyên vô phước Ngựa khô hơi quỵ gối bên đường trường!
Chừ sao đây! Về ấp lại tình thương Để lưng vợ tạm nương ngày tháng lạnh Con đỡ đói tới khi vừa mạnh cánh Khỏi dầm sương dãi nắng kiếp lang thang ?
Chừ sao đây! Kéo cờ trắng đầu hàng Hay chuyển sức trăm cân đầu búa sắt Gạt phăng hết những tình duyên nhỏ nhặt Để tay ghì riết chặt khối đời to ?
Chết con ta ? Nhưng sống vạn đời thơ Ừ chúng cũng là con ta đó cả. Vợ ta chết ? Nhưng sống muôn em ả Nhà ta tan ? Nhưng sống vạn gia đình.
Không, phải hy sinh, phải nhất thiết hy sinh Lòng vô sản phải mang tình nhân loại Chí đã quyết ra đi là tiến mãi!
Ngoài song giăng, đêm đã biến từ nào Có con nhồng đâu đó hót trên cao Mây ửng đỏ ở ven trời xa rộng...
ĐÊM GIAO THỪA
Đêm nay pháo nổ giao thừa Mà người chiến sĩ không nhà còn đi Truông dài, bãi rộng, đồng khuya Người đi như chẳng nhớ gì tết xuân
Người đi quên hết gian truân Say mê như một dân quân trên đường Xóm làng phảng phất quê hương Nước non man mác tình thương mặn nồng
Song trong mưa gió lạnh lùng Tái tê chân cũng ngại ngù bước gieo Nép lưng vào miếu tranh nghèo Nao nao lòng lại mơ theo cờ hồng.
Mẹ Suốt
Lặng nghe mẹ kể ngày xưa Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình Mẹ rằng: Quê mẹ Bảo Ninh Mênh mông sóng biển lênh đênh mạn thuyền Sớm chiều nước xuống triều lên Cực thân từ thuở mới lên chín mười Lớn đi ở bốn kẻ người Mười hai năm lẻ, một thời xuân qua Lấy chồng cũng khổ con ra Tám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình! Nghĩ mà thương mẹ cha sinh Thương chồng con laị thương mình xót xa...
Bây chừ sông nước về ta Đi khơi đi lộng, thuyền ra thuyền vào Bây chừ biển rộng trời cao Cá tôm cũng sướng, lòng nào chẳng xuân! Ông nhà theo bạn "xuất quân" Tui may cũng được vô chân "sẵn sàng" Một tay lái chiếc đò ngang Bến sông Nhật Lệ, quân sang đêm ngày Sợ chi sóng nước tàu bay Tây kia ta đã thắng, Mỹ này ta chẳng thua! Kể chi tuổi tác già nua Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng!
Ngẩng đầu mái tóc mẹ rung Gió lay như sóng biển tung trắng bờ...
Gan chi, gan rứa, mẹ nờ? Mẹ rằng: Cứu nước, mình chờ chi ai? Chẳng bằng con gái, con trai Sáu mươi còn một chút tài đò đưa Tàu bay hắn bắn sớm trưa Thì tui cứ việc nắng mưa đưa đò... Ghé tai mẹ, tôi tò mò: Cớ răng ông cũng ưng cho mẹ chèo? Mẹ cười: Nói cứng, phải xiêu Ra khơi ông còn dám, tui chẳng liều bằng ông! Nghe ra, ông cũng vui lòng Tui đi, còn chạy ra sông dặn dò: "Coi chừng sóng lớn, gió to Màn xanh đây mụ, đắp cho kín mình!"
Vui sao câu chuyện ơn tình Nắng trưa cồn cát Quảng Bình cũng say...
Đông
Đêm nay gió biển đông về Mùa thu chừng đã tái tê đất trời Non quanh chừng đã lạnh rồi Rừng sâu run rẩy, xa vời tiếng rung
Sân lao mấy cội vông đồng Lá cành xao xác, buồn đông não nề Một mình nằm tựa đêm nghe Lạnh lùng gió lọt vào khe cửa buồng
Mền không mà chiếu cũng không Một mình trơ trọi giữa phòng xà lim Nằm nghe mình chuyện với mình Mênh mông nhớ bạn, gởi tình trăm phương