Huy Chương : Điểm Danh Vọng : 180 Số bài viết : 147 Tiền MTS : -30 Được thanks : 11 Tuổi : 28 Đang sống tại : Vàm Láng
Tiêu đề: Những câu chuyện hay [part 2] Sat Jan 02, 2010 5:16 am
Con Linh Dương Ngày xưa tại Nambia, Nam Phi Châu Nơi có nhiều núi cao rừng sâu Và hoang thú thảnh thơi Bên suối đồng xa chân trời Mùa thu lều cạn lương Ðoàn người lên rừng săn linh dương Mũi tên dài lao trúng Con linh dương khờ khạo nhất, vào bụng Con vật khốn khổ không chết Triền núi nhấp nhô vừa chạy vừa lết Chân nọ đá chân kia Xiêu vẹo như người say Những người đi săn bỗng thấy hay hay Như coi màn kịch múa may Họ vừa cười vừa bắt chước Chân nọ đá chân kia Chân kia đá chân nọ Miệng cười, chân đá vô tội vạ Ðến khi mình đầy vết thương Như con linh dương Từ đó những người đi săn bảo nhau Con linh dương nó biết đau. Cuối sách có lời chú thích: “Phỏng theo bích họa tìm thấy trong một hang động tại Nam Phi. Và được người thế kỷ sau chấm là truyện cười hay nhất thế giới.” Thấy con trai nghi ngờ, Bảo hỏi: “Con thấy hay không?” Thằng bé lật cuốn sách khổ lớn, dừng lại ở một trang, đọc lại, miệng tủm tỉm cười, trả lời mẹ: “Con thấy con linh dương chạy cà tưng, chân nọ đá chân kia thì tội nghiệp chứ không có gì đáng buồn cười. Nhưng mấy ông đi săn tự đá vào chân mình bị thương thì ố thằng bé phì cười ố tức cười quá!” Bảo đồng ý với con. Nhưng còn một điều thắc mắc mà chị không muốn ố đúng ra là không dám ố đặt ra cho con, sợ nó không trả lời được, hỏi lại thì chị cũngà bí. Chị sẽ hỏi chồng điều này, và sẽ hỏi anh mua cuốn sách này hồi nào mà không đưa cho Titu coi. Chiều hôm sau Ðội Cứu Nạn bốn người tới bới tuyết và đưa mẹ con Bảo ra khỏi chòi nghỉ mát. Họ chở mẹ con bằng xe scooter trượt tuyết ra đường cái, rồi đưa lên xe cứu thương chớ không chở ra bến xe cho về Oslo. Khi thấy xe đi vào con đường tới bệnh viện Trysil, Bảo ngạc nhiên, vịn vai cô y tá ngồi bên. “Cám ơn quí ông bà,” Bảo nói. “Nhưng chúng tôi khỏe mạnh cả, không cần vô bệnh viện đâu.” “Có một người đang ở trong bệnh viện, chắc bà muốn thăm,” cô y tá trả lời. Bảo giật mình: “Ai vậy?” “Chồng bà.” “Trời ơi! Anh ấy ở trong bệnh viện? Có sao không?” “Qua khỏi rồi.” “Anh ấy bị sao vậy?” “Bị tệ hơn bà và cháu đây nhiều. Ông ấy bị tuyết vùi trên đường tới với bà, chỉ cách mấy trăm mét thôi.” “Nhưng sao các vị biết được mà cứu?” “Nhờ bà cho tọa độà hơi sai.” “Con tôi đọc theo máy.” “Máy GPS cho tọa độ sai từ 10 tới 50 mét là thường. Chúng tôi lại tính sai một chút. Nhờ thế mà tìm ra ông. Ðó là một tình cờ may mắn lớn.” Cô vuốt ve con chó Bernard, tiếp: “Và chú này.” Vinh đã tỉnh táo. Anh nằm ôm vợ con vào lòng nghe họ khóc hạnh phúc. Kết quả khám nghiệm xác nhận Vinh hoàn toàn lành mạnh và bình phục. Dù là sáu giờ chiều tối mịt, Vinh xin xuất viện và bác sĩ chấp thuận để anh về với vợ con. Trên chuyến xe buýt cuối cùng về Oslo, Bảo cầm tay chồng hỏi: “Anh còn nhớ cuốn sách về câu truyện săn linh dương ở Nam Phi không?” “Nhớ. Sao?” “Anh thấy truyện đó thế nào?” “Em đọc rồi à?” “Titu chỉ cho em đọc, lúc bị kẹt trên chòi.” “Tốt. Ðó là truyện cho Titu, truyện thiếu nhi. Nhưng cũng là truyện người lớn. Truyện được coi là truyện cười hay nhất thế giới.” “Ðó chính là điều em muốn hỏi anh. Truyện tuy ý vị thiệt, nhưng không thể coi là hay nhất thế giới được.” Titu nghênh đầu lên chờ câu trả lời của ba. Vinh cúi xuống con: “Nó hay ở cái chỗ vừa cười vừa khóc. Tất cả các truyện hay là những truyện vừa cười vừa khóc. Ông giẳng ông giăng ông giằng búi tóc ông khóc ông cười. Trong vài hình ảnh câu truyện này vừa làm người ta cười vừa có thể khóc. Con hiểu không?” Rồi quay sang vợ anh nói: “Hài kịch nằm trong bi kịch. Và ngược lại. Thế là hết ý!” “Triếtà như vậy,” Bảo bẻ giọng ẻo và kéo dài chữ ‘triết’ “à tại sao lại đưa vào thành truyện thiếu nhi, anh?” “Bởi vì cuộc đi săn đó tóm lược con đường mòn chông gai nhưng kỳ thú nhất để trẻ con thành người lớn.” “Như thế nào, anh?” “Biết đặt mình vào địa vị người khác.” Còn câu hỏi mua sách hồi nào mà không đưa cho con coi mà lại giấu trên chòi, Bảo quên hỏi. Cũng chẳng quan trọng, đằng nào chị và con cũng được đọc rồi.